Tôi yêu các bạn

Photobucket

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Em đi tìm anh trên bán đảo Ban - căng

Em đi tìm anh trên bán đảo Ban-căng

(Coppy từ blog Van Linh
Đăng ngày: 23:36 25-03-2010
Thư mục: Thơ sưu tầm )
(sưu tầm từ: http://forum.ctu.edu.vn)
Những năm 70 -80 của thế kỷ trước, nhiều người yêu thơ và nhất là trong giới sinh viên miền Bắc đã không thể nào quên được bài thơ tình nổi tiếng "Em đi tìm anh trên bán đảo Ban - căng". Bài thơ nổi lên như một biểu tượng cho tình yêu, một câu chuyện tình buồn.
Em đi tìm anh trên bán đảo Ban-căng
Tìm không thấy chỉ thấy trời im lặng
Một mình em trong màn đêm thanh vắng
Tim bồi hồi chân bước vội dưới trăng

Em trèo lên đỉnh núi cao Các-pát
Nhìn theo anh mất hút biết về đâu
Chân ai đi xa lắc tím trời Âu
Dòng nước mắt bỗng trào ra chua chát!

Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
Sóng xô bờ liên tiếp gọi triền miên
Buồn! Chao ôi, gió làm em phiêu bạt
Thân cô đơn kinh khiếp cả trăng hiền!

Ôi dòng xanh rầm rì sông Đa-nuyp
Mây trời in lồng lộng giữa dòng sông
Nên ngàn năm êm đềm trôi một nhịp
Chỉ mình em nhức nhối vết thương lòng!

Hỡi trái đất rộng làm chi bát ngát!
Cho loài người chia biên giới thế gian
Cho sa mạc nổi bùng cơn bão cát
Cho tình anh chưa bén đã lụi tàn?

Em xin hỏi Trời cao và Đức Phật
Cõi Niết bàn có mãi mãi mùa xuân
Đâu trời Tây, đâu xa gần cực lạc
Mà trần gian đầy bể khổ trầm luân?

Con lạy Chúa Giêsu ban phép lạ
Cho nước Người hết li biệt, chia phôi
Hai chúng con quỳ trước Người đa tạ
Xin hòa tan làm một, ngàn đời!

Em cầu nguyện. Còn anh anh chẳng biết
Trái tim anh sao giá lạnh thờ ơ?
Và hôm nay dù tình anh đã hết
Em vẫn mong, vẫn hy vọng, vẫn chờ...

Vẫn trèo lên đỉnh cao Cac- pat
Vẫn theo dòng Đanuyp những đêm trăng
Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
Đi tìm anh trên bán đảo Ban - căng!
Bucarest,19-3-1969

Đọc qua bài thơ tôi cứ tưởng đó là một bài thơ của một nhà thơ nước ngoài nào đó. Giống như tôi, bao trái tim yêu thơ đã nhầm suốt 36 năm, khi cho rằng bài thơ nổi tiếng này là của nhà thơ Onga Becgon - một nhà thơ nổi tiếng của xứ sở Bạch Dương. Nhưng sự thật lại không phải, đó là mối tình cai đắng của Kỹ sư Nguyễn Văn Đương và nàng Valentina - một cô gái Rumani xinh xắn tóc màu hạt dẻ. Cứ ngỡ tình yêu giữa hai người sẽ có một kết thúc đẹp, chàng trai sẽ đón cô gái về làm dâu Việt Nam, nhưng thật trớ trêu lịch sử không cho phép hai người đến với nhau. Mối tình bị tổ chức phát hiện anh bị khiển trách, làm kiểm điểm, buộc phải chấm dứt mối quan hệ với cô gái. Anh chia tay quay về nước với nỗi đau khôn nguôi, còn cô gái đang là sinh viên trường đại học tổng hợp Bucarest, ngẩn ngơ, đau khổ, cô đã phải nghỉ học hết một năm để làm quen với cuộc sống không có anh. Trong nhớ nhung cô đã viết lá thư gởi anh với những lời lẽ trách hờn, giận dỗi.... Khi nhận lá thư trái tim anh như đang bị ai xé nát và trong đau khổ anh đã viết bài thơ này - "Em đi tìm anh trên bán đảo Ban - căng".

Có lẽ tác giả entry này đã nhầm vì theo http://www.thica.net/2009/02/16/em-di-tim-anh/ thì tác giả bài thơ là Khổng Văn Đương chứ không phải là Nguyễn Văn Đương như bài viết đã nêu. 


Em đi tìm anh trên bán đảo Ban căng
Tìm không thấy chỉ thấy trời im lặng
Một mình em trong màn đêm thanh vắng
Tim bồi hồi chân bước vội dưới trăng.


Em trèo lên đỉnh núi cao Các pat
Nhìn theo anh mất hút biết về đâu
Chân ai đi xa lắc tím trời Âu
Dòng nước mắt bỗng trào ra chua chát


Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
Sóng xô bờ liên tiếp gọi triền miên
Buồn! Chao ôi, gió làm em phiêu bạt.
Thân cô đơn kinh khiếp cả trăng hiền


Ôi dòng xanh rầm rì sông Đa nuyp
Mây trời in lồng lộng giữa dòng sông
Nên ngàn năm êm đềm trôi một nhịp
Chỉ mình em nhức nhối vết thương lòng


Hỡi trái đất rộng làm chi bát ngát
Cho loài người chia biên giới thế gian
Cho sa mạc nổi bùng cơn bão cát
Cho tình anh chưa bén đã lụi tàn?


Em xin hỏi Trời cao và Đức Phật:
Cõi niết bàn có mãi mãi mùa xuân
Đâu trời Tây, đâu xa gần cực lạc
Mà trần gian đầy bể khổ trầm luân?


Con lạy Chúa Jê-su ban phép lạ
Cho nước Người hết ly biệt, chia phôi
Hai chúng con quỳ trước Người đa tạ
Xin hòa tan làm một, ngàn đời


Em cầu nguyện. Còn anh, anh chẳng biết
Trái tim anh sao giá lạnh thờ ơ?
Và hôm nay dù tình anh đã hết
Em vẫn mong, vẫn hy vọng, vẫn chờ…


Vẫn trèo lên đỉnh núi cao Các pat
Vẫn theo dòng Đa nuyp những đêm trăng
Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
Đi tìm anh trên bán đảo Ban căng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét