Hoa phượng tháng Năm giữa lưng trời day dứt
Từng ngày trôi qua ...........từng ngày trở thành dĩ vãng ! Làm sao có thể níu kéo được khi đó là qui luật của cuộc sống ?!! Thời gian trôi chẳng chờ đợi ai ...........
Có những ngày tháng trôi qua trong niềm vui , hạnh phúc . Song , cũng có những ngày tháng qua đi để lại những day dứt , băn khoăn trong suốt cuộc đời .........
Hãy làm tất cả những gì CÓ THỂ , bạn nhé ! Và hãy sống hết mình , đừng để tháng năm trôi hoài phí , bởi " Cái đã mất không thể nào lấy lại " , " Cái đã qua không trở lại bao giờ "..................... Đó cũng là thông điệp mà bài thơ tôi chép lại sau đây muốn gửi tới cho bạn ( bài thơ mà tôi đã thuộc cách đây mười mấy năm )
DAY DỨT
Dẫu biết giờ này anh ở rất xa
Tôi vẫn trở về nơi bắt đầu thuở ấy
Mặt trời lên vầng mây hồng rực cháy
Mùa phượng tháng Năm day dứt giữa lưng trời.
Áo trắng thơ ngây tôi đến với đời
Vô tư đón vầng mây hồng hạnh phúc
Nghe anh kể những đêm dài thao thức
Tôi ngỡ ngàng thả từng cánh hoa rơi.
Phút chia tay con người chẳng biết cười
Lặng lẽ ngắm mây trời trôi lãng đãng
Nét ưu tư hằn trên vầng trán
Mắt sâu quầng mất hút giữa xa xăm....
Lại nhớ về những tháng , những năm
Khoảng trống chơi vơi giữa bao điều mơ ước
Những dự định nhỏ nhoi cũng không làm được
Để ngậm ngùi nuối tiếc trước thời gian....
Để suốt đời phải day dứt .băn khoăn
Cái đã mất không thể nào lấy lại
Tôi lơ đãng bên anh , những cánh hoa rơi vãi
Hoàng hôn buông thấp thoáng phía chân trời......
Vẫn những niềm vui , vẫn những nụ cười
Bài học mới , giảng đường xanh ước vọng
Nhưng cuộc sống đâu chỉ là phép nhân , đâu chỉ riêng phép cộng
Mà có sự chia đều HẠNH PHÚC - KHỔ ĐAU !
Bao đêm dài trằn trọc với lo âu
Gửi lại cho đời cả chuỗi cười vô cớ
Tà áo trắng đâu còn vô tư nữa
Gió lật tung , nghiêng ngả giữa cuộc đời.
Tôi đi tìm thời gian của riêng tôi
Một mình với mình thôi - lặng lẽ
Có thể ngày xưa anh đã từng như thế
Tôi gặp anh trong chính bản thân mình.
Giá ngày xưa tôi đừng quá vô tình
Đừng lơ đễnh trong giờ chia tay ấy
Đừng chế giễu những lời anh nói
Cánh hoa nào đừng giập giữa hoàng hôn.....
Chẳng còn gì để lại trong nhau
Tôi đã lãng quên một thời tuổi trẻ
HẠNH PHÚC , KHỔ ĐAU xói mòn lặng lẽ
Cái đã qua không trở lại bao giờ...............
Phút chia tay xưa nào có ai ngờ
Lời anh nói bây giờ tôi lại nhắc
Hoa phượng tháng Năm giữa lưng trời day dứt
Con người chẳng biết cười giờ ở nơi đâu?
Chẳng còn gì để lại trong nhau
Anh trong tôi là nỗi buồn nuối tiếc
Tôi muốn nhắc với đời lời anh tha thiết :
HÃY SỐNG HẾT MÌNH , ĐỪNG ĐỂ THÁNG NĂM TRÔI !!!!!
Dạ Hương

Thời gian trôi hết những gì ta có .......Ngày chợt đến rồi đi như ngọn gió , để lại hồn những vệt sóng buồn tan............
Vân Linh

HÃY SỐNG HẾT MÌNH, ĐỪNG ĐỂ THÁNG NĂM TRÔI!
Thật tuyệt, lời nhắc nhở này!
Tuần mới Vui vẻ em nhé!
Thật tuyệt, lời nhắc nhở này!
Tuần mới Vui vẻ em nhé!
Thùy Dương

Hai mẹ con khỏe chưa em? Cháu bác thế nào rồi? Nghe anh nói mẹ con em bệnh mà chị hỏi thăm chậm quá phải không em? Thông cảm, em nhé!
Bác mời ly sinh tố, hai mẹ con chóng khỏe nha!
Bác mời ly sinh tố, hai mẹ con chóng khỏe nha!